Yêu Không Hối Tiếc
Hamlet Trương
3:30Hoàng hôn buông xuống trên mái đầu còn xanh mà tim chẳng lành Chân bước thật mau đời còn gì ngày sau khi đã vắng xa nhau Điệp đến tìm Lan, trong nỗi hoang mang Chẳng biết người xưa, có đang u sầu Đời sao oan trái, một vòng vây oan trái đem tình vùi sâu. Người tôi thương yêu ra trước cổng thiền môn buồn bã cúi đầu Không nói một câu bồi hồi mà nhìn nhau lệ tuôn như sóng trào Một cành hoa thắm nhưng đời vùi dập tả tơi Tội này Điệp mang cho đến thiên thu muôn đời Mà Lan không trách, bởi vì Lan không trách nên càng sầu thôi.